THIÊN LƯƠNG
Các bạn cùng lớp đã được bố mẹ đón về hết, chỉ còn lại bé Thiên Lương. Bé ra hành lang ỉu xìu nhìn cánh cổng trường đã khép. Đôi má bé xị xuống, nước mắt ầng ậc khiến bé phải lấy tay áo quyệt ngang. Trên trời, mây đen ùn ùn kéo đến, sấm sét nổ ùng oàng. Bé sợ và phải nuốt từng cái nấc mỗi lần sắp bật khóc. Bé mong bố, mong mẹ.
Ngoài đường đông nghịt người và xe với tiếng ồn ào bụi khói ...
Bé đã nhận ra mẹ đang đạp xe vội vàng, mồ hôi mẹ thấm ướt chiếc áo màu nâu.
Tủi thân bé bật khóc rất to, không kịp nghĩ đến các cô giáo chê bé khóc nhè. Bé nhớ mẹ, thương mẹ, muốn sà vào lòng mẹ ngay.
- Thiên Lương, mẹ xin lỗi, mẹ thương con trai của mẹ nhiều!
Thiên Lương nức nở trong lòng mẹ khiến mẹ cũng suýt bật khóc. Hậm hực mãi bé mới nói được:
- Sao mẹ đón con muộn thế? Mẹ quên con à?
- Quên thế nào được, con trai của mẹ. Mẹ bị tắc đường.
- Ứ ừ, con bắt đền mẹ!
Mẹ dúi mũi vào cái bụng lép kẹp của Thiên Lương, mùi thơm hạnh phúc làm mẹ ngất ngây. Thiên Lương bị cù nhột quá cười sằng sặc quên cả chuyện bắt đền và nhõng nhẽo.
Mẹ nhắc Thiên Lương:
- Nào con chào cô và các bạn đi!
Thiên Lương vội giơ cánh tay để lộ những ngón bụ sữa như sợ bạn nào chào trước:
- Con chào cô, con về ạ!
Cô giáo sung sướng tặng bé nụ cười thân thương, trìu mến. Trước khi mẹ bế bé lên ghế đèo, bé hỏi mẹ:
- Sao mẹ không chen đám đông mà đi?
- Đông quá không chen được con ạ!
- Mẹ quay lại đi đường khác được không?
- Đường một chiều mà con quay lại là vi phạm luật giao thông
- Luật giao thông là gì hả mẹ?
- Là giữ cho mọi